Harmony's Haven Fan Online

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Harmony's Haven Fan Online

Harmonious Place for Friends Online


2 posters

    [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời!

    nmtshock
    nmtshock
    Thành viên mới
    Thành viên mới


    Reputation : 0
    Join date : 07/07/2011
    Tổng số bài gửi : 21

    [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! Empty [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời!

    Bài gửi by nmtshock Wed Aug 03, 2011 9:59 pm

    Author: Sóc (đã trót bị gọi đành phải dùng vậy [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 3605817172 )

    Genre: Romance, chỉ thế thôi, ko còn gì khác

    Pairing: Harmony (tất nhiên, không lẽ lại Heron [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 650269930 ) RedMoon nữa chứ nhỉ?

    Note: Đây là fic đầu tiên ý, cái fic mà mình viết máu nhứt lun [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 364988687 chả biết có ai đọc chưa, nhưng chắc chắn 1 điều là nhờ ss Maeve cổ vũ khích lệ nên nó mới có thể hoàn thành [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1157332111 . Nói chung là chỉ sửa một vài chỗ so với nguyên gốc, nhưng có lẽ vẫn giữ nguyên tình huống truyện, vả lại nó là fic đầu tiên, rất ý nghĩa với bản thân tui nên cũng không muốn thay đổi, cho dù giữ nguyên thì nó không hay cho lắm [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1231878489 Có thêm một số tình huống mới mà hồi trước có ý định đưa vào nhưng do time ko cóa nên thôi, bây giờ "đá" vào cho vui [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 364988687 .

    Summary: Nói chung là sau cuộc chiên, cái mô tip wen thuộc là Harry "té" đi âu ó chơi, du ngoạn danh lam thắng cảnh. Trong lúc đó thì Hermione thú nhận tình cảm của mình với tất cả mọi người, thế là chuyện của họ trở thành "ai cũng hiểu chỉ 1 người không hiểu" (tất nhiên, do hắn còn đang mải đi ngắm cảnh mà [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 3573983318 ) Trong khi đi "du lịch" Harry chợt nhận ra những mục tiêu quan trọng của cuộc đời mình, và cả người quan trọng nhất của bản thân cậu. Vậy Harry có những quyết định ntn? Bao lâu để Harry nhận ra người con gái quan trọng nhất của cuộc đời mình? Tất cả sẽ có câu trả lời trong fic này, dĩ nhiên là tôi không hi vọng nó trở thành một fic nổi tiếng như của các ss đi trước, nhưng cũng mong nó không bị xếp xó [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 506850652



    ---------------------------------





    - Bồ quyết định như thế sao?
    - Ừm, mình …
    - Vậy còn Gi…
    - Đừng nhắc đến cô ấy ở đây được không? Ron.


    **********

    - Sự thật.
    - Sao? Ron không hiểu gì cả.
    - Mình bảo sự thật, bồ cứ về và nói sự thật cho mọi người/
    - Đừng có đùa chứ, mình mà nói ra chắc mọi người sẽ giết mình mất.
    - Vậy chứ bồ muốn giấu chuyện này hả? Dù bồ không nói thì chả mấy chốc mọi người cũng biết, và mình tin đến lúc đó, bồ sẽ mong được chết hơn lúc nào hết.

    **********

    - Giáo sư, con có thể nói chuyện với thầy Dumbledore một lát được không?
    - Tất nhiên rồi, trò có thể nói chuyện với ta bất cứ lúc nào. Và ta cũng đang có chuyện muốn nói với trò đây. Cụ Dumbledore nói trước cả khi cô Mc.Gonagall kịp trả lời. Vậy chúng ta vào văn phòng của Hiệu trưởng đây được chứ.
    - Giá như cụ vẫn là Hiệu trưởng, cụ Dumbledore. Cô Mc.Gonagall thốt lên. Chẳng phải lúc nào trò Granger tìm tôi cũng chỉ vì cụ sao?
    - Xin lỗi giáo sư, nhưng con …


    **********


    Câu hỏi thốt ra trước cả những suy nghĩ rắc rối đang chạy trong đầu Ron, cậu không thể níu kéo được nữa, không thể.

    - Mình xin lỗi Ron à. Mình không thể chịu đựng thêm nữa, mình đã sợ biết bao mỗi khi cậu ấy đối mặt với những nguy hiểm chết người, mình không muốn cậu ấy đâm đầu vào nguy hiểm, mình luôn muốn giữ cho cậu ấy ở trong tầm mắt mình, mình sơ, mình sợ cậu ấy sẽ rời xa khỏi mình. Ron à, minh thật sự xin lỗi, có lẽ trong mình, mình thực sự yêu quý bồ, nhưng trên tất cả, mình không thể dành thêm tình cảm cho bồ, mình… mình thực sự xin lỗi, Ron.

    Hermione nói luôn một thôi một hồi, cô nói hết, cô chỉ mong nói thật nhanh, cô sợ mọi người sẽ không tha thứ cho cô. Quay người đi, cô muốn tránh khỏi nơi này, cô muôn ở một mình. Nhưng có một bàn tay đã níu cô ở lại. Giật mình, bàn tay của Ginny


    **********


    - Ron, đây là cặp nhẫn mà ông nội con đã để lại cho ba, và nó cũng chính là nhẫn cưới của ba má. Bây giờ ba má để lại chúng cho con, mong con sẽ mau chóng có được gia đình hạnh phúc của riêng mình.

    Nói xong, ông quay sang Luna với một nụ cười tươi rạng rỡ. Trong lúc đó, Ron thực sự choáng váng. Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Ba má để lại cho cậu cặp nhẫn, cậu sẽ đeo nó vào ngón áp út của mình, và người mình yêu, bất giác cậu quay sang nhìn Luna, ngay lập tức những kỉ niệm ùa về.

    **********


    - Chào cô, Matt, cháu định chào tạm biệt cô nhưng …
    - Không sao? Mà cháu không hối hận chứ?
    - Không. Họ hạnh phúc, thế là đủ. Cháu không dám nghĩ đến tâm trạng của họ khi nhớ lại ký ức của mình.
    - Vậy còn cháu?
    - Cháu sẽ trở về trường, học nốt năm cuối, và sẽ kiếm một công việc nào đo, và chờ đợi cậu ấy về.
    - Cháu thật can đảm, Hermione.
    - Cháu là một Gryffindor mà.

    **********


    Harry mỉm cười, cả hai nhanh chóng đến một quán Caffe gần đó. Sauk hi chọn một góc khuất, Harry thuật lại mọi chuyện mình đã trải qua suốt 6 năm trời, còn Ron cũng kể cho Harry mọi chuyện đã thay đổi ở thế giới phù thủy suốt thời gian qua. Cả hai ngồi nói chuyện cho tới khi tối mịt mới đứng dậy. Khi ấy Harry mới trông thấy chiếc nhẫn trên tay Ron, khẽ nở một nụ cười, cậu khẽ nói :

    - Chúc mừng cậu, Ron. Hi vọng mình chưa muộn đám cưới của hai người chứ.

    Ron quay lại, cậu hiểu ngay Harry đang nói gì.

    **********


    Ngồi bên cạnh Hermione, Harry cảm thấy tim mình đập rộn ràng như có ai đó lấy búa gõ vào. 6 năm qua, cậu đã trải qua nhiều chuyện, mọi thứ cậu trải qua đều có dấu ấn của Hermione, nếu nói rằng lúc nào cậu cũng nghĩ đến cô thì thật là vô lý, nhưng Harry chưa bao giờ quên đi hình ảnh cô nàng tóc nâu trong trí óc mình. Harry đã cảm thấy vui sướng cực kỳ khi biết tin Hermione đã chia tay Ron, nhưng cậu cũng biết, cậu với Hermione chỉ là một thằng bạn thân – như Ron.

    Có lẽ cả hai sẽ ngồi mãi như vậy nếu đội Quidditch Slytherin không đến tập. Lúc đó Hermione mới mở được miệng :

    - Harry, bồ không định đến đây ngồi không như vậy chứ?

    **********


    Một lát sau, Hermione mới chợt nhận ra chỉ còn hai người trong phòng, cô bối rối quay đi, giấu những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt đỏ hồng của mình.

    Harry lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt Hermione đã dứt ra khỏi cậu. Và giờ đây, trong đầu cậu, những kỉ niệm ngày xưa cứ ùa về.

    **********


    - Harry, đây là …
    - Ừ, hòn đá hồi sinh đó.
    - Nhưng bồ nói là nó đã rơi trong rừng Cấm và cậu sẽ không tìm nó nữa cơ mà?
    - Đúng vậy, Hermione. Mình không tìm nó nhưng nó tự đến tìm mình.
    - Cái gì? Hermione ngạc nhiên.
    - Ừ thì cái hôm mà mình bỏ đi, lúc thấy bồ đến gần, mình độn thổ đi, nhưng quýnh quáng thế nào mà mình độn thổ vào trong rừng Cấm, và hòn đá, nó bay thẳng vào đầu mình.
    - Nó bay thẳng vào đầu bồ?
    - Ừ, mình nghĩ, nếu mang nó theo thì cũng không sao.
    - Vậy bây giờ bồ lôi nó ra làm gì.
    - Bí mật. Harry nở một nụ cười tinh quái

    **********

    Chỉ có thể nói được ba tiếng đó, trong thời khắc này, cả hai người chỉ cần duy nhất ba từ thiêng liêng ấy, thời gian như ngưng lại khi hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn. Thề có Merlin, với Harry, cậu sẵn sàng đánh đổi cả thế giới chỉ để nghe Hermione nói lên ba từ đó. Với Hermione, cô cũng chỉ cần giây phút này, đọng lại mãi trong trái tim cô. Bóng mặt trời khuất dần, nhường lại cho bóng tối nhẹ nhàng ôm lấy hai con người hạnh phúc. Họ đã trải qua đủ mọi vui buồn, gian nan nguy hiểm, đợi chờ, ra đi, và cuối cùng, ở nơi đây, họ đã có được hạnh phúc cuối cùng – vẹn toàn.

    **********


    ---------------------------------


    Thông báo : Đây chỉ là "show hàng" [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 650269930 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 650269930 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 650269930 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 650269930 Có gì mong mọi người "phán xét" công bằng [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1574981070 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1574981070 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1574981070 [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1574981070


    Al: edit một lỗi nhỏ vì tên Shock edit xót [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 3573983318
    nmtshock
    nmtshock
    Thành viên mới
    Thành viên mới


    Reputation : 0
    Join date : 07/07/2011
    Tổng số bài gửi : 21

    [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! Empty Re: [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời!

    Bài gửi by nmtshock Tue Aug 16, 2011 11:19 pm

    Mình hem có wen đặt tên chap cho nên nó cứ chỏng chơ mỗi cái chap I, II, III [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 984495496

    Xý wên, mặc dù ai mà biết thì cũng biết oài, đó là quy định màu chữ trong fic of mình [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 364988687

    Màu này : là đoạn miêu tả.
    Màu này : là đoạn đối thoại.
    Màu này : là nội tâm nv nào đó (ít thôi).

    Cái này bắt chước ss Maeve [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 364988687


    Chap I :





    - Bồ quyết định như thế sao?
    - Ừm, mình …
    - Vậy còn Gi…
    - Đừng nhắc đến cô ấy ở đây được không? Ron.


    Ron thở dài, nó đã nghe Harry nói chuyện này suốt mấy giờ qua, nó cũng muốn Harry ở lại, nhưng, nó chẳng thể ngăn được Harry, nó không phải Ginny.

    - Bồ biết đấy. Mình cũng không muốn xa mọi người, nhưng để qua được cái thời kì này, mình nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác.
    - Vậy bồ định đi đâu?
    Ron cố hỏi một lần nữa, dù đã mấy lần Harry lẩn tránh câu hỏi này.

    Suy nghĩ một lúc, Harry cảm thấy mình nên nói cho Ron, ít ra Ron cũng là một người đáng tin cậy, và nó cũng cần nói ra, giải tỏa hết những vấn đề còn trong lòng.

    - Ừm, mình đã nói chuyện với thầy Dumbledore, ưm, với bức tranh của thầy ấy. Thầy cũng không phản đối, và thầy cho mình một lời khuyên. Ngập ngừng một chút, Harry tiếp tục – thầy bảo mình cứ đi thẳng về phía trước và đừng quay đầu lại, mình sẽ tìm đến được một nơi, sớm hay muộn, ở đó có lẽ mình sẽ tìm ra câu trả lời.
    - Câu trả lời ? Ron ngạc nhiên.
    - Ừ, câu trả lời cho bản thân mình.

    Harry đáp, ánh mắt hướng về phía vầng trăng đang bị mây che đi. Như chính bản thân nó đang không biết nên đi về đâu. Không biết thứ gì đang che đi tâm hồn nó. Trống vắng, hiu quạnh. Sau cuộc chiến, mọi người đều vui vẻ, ai cũng thấy thoải mái hơn, ừ đúng, thoải mái lắm chứ, đâu còn phải lo sợ một cái tên, hay một kẻ đeo mặt nạ, áo chùng đen, đi khắp nơi săn lùng kẻ chống đối. Không ai còn cảm thấy sợ hãi, mọi người đều bình yên. Nhưng tại sao, giữa muôn ngàn niềm vui, vẫn có cái gì đấy trong nó thấy đau, đau lắm, đau hơn cả khi nhìn thấy người cha đỡ đầu chết đi, không phải cái cảm giác thê lương khi nhìn thấy những người quen bên mình ngã xuống, không phải lúc thấy cái xác của Fred, thầy Lupin, cô Tonks. Cái cảm giác đau đớn này, không dữ dội như những khi vết sẹo nổi tiếng nóng rát lên, nó âm ỉ, nhẹ nhàng, nhưng ngấm vào từng mạch máu, ăn sâu vào những thớ thịt. Nó không biết, không ngờ rằng đến lúc nó phải băn khoăn thế này, sau khi tất cả mọi thứ đã kết thúc.

    Nhìn thằng bạn thân mải suy tư, Ron cảm thấy mình thật vô dụng. Không thể giúp được gì cho người bạn thân nhất của mình, suốt 7 năm qua, nó luôn bên cạnh Harry, gần như luôn đi cùng Harry, qua bao nguy hiểm, sống chết có nhau. Cũng có khi hai thằng cãi nhau, mà đều do nó cả. Nhớ lại tất cả, nó cảm thấy có lỗi với Harry. Cuộc chiến kết thúc, gánh nặng trên vai Harry đã nhẹ đi, nhưng những nỗi đau thì sẽ còn mãi trong lòng Harry, nó biết, và nó không thể làm gì cho Harry cả. Nó chỉ có thể ở bên, như một người bạn, và có thể là một người anh lắm chứ - Anh rể - nghĩ đến đây, nó bất giác mỉm cười, ừ , Ginny. Nhưng nếu Harry đi và không còn quay trở về, nó không muôn thấy Ginny phải buồn, phải chờ đợi mòn mỏi. Nó muốn lại ích kỉ một lần nữa, muốn Harry hãy ở lại vì Ginny, nhưng nó nhớ, chính nó đã quát vào mặt Harry vào hôm sinh nhật thứ 17 của Harry, và nó biết, Harry cũng đau như Ginny, dù sao, mọi việc nên để nó trôi đi, và thời gian sẽ đưa đến mọi thứ tốt hơn.

    Ánh sáng hắt qua ô cửa sổ, từng tia nắng như nhảy múa trên mái tóc bồng bềnh, thoang thoảng mùi hương hạnh nhân. Khẽ mở mắt, Hermione cảm thấy âm ấp trong lòng, không biết bao lâu rồi, cô không được ngủ một giấc ngủ ngon như vậy, không phải lo lắng, chỉ ngủ và mơ những giấc mơ đẹp. Khẽ đưa mắt nhìn qua khung cửa nhỏ, cô thấy một người, bóng dáng đã quen thuộc trong mắt cô. Bước chân xuống khỏi chiếc giường êm ấm, mặc dù còn một chút tiếc nuối cho giấc ngủ ấm áp, nhưng dường như, người ở dưới kia có sức lôi cuốn hơn giấc ngủ thì phải. Bước chân qua khắp các hành lang quen thuộc, cô thấy mình như trở lại những ngày đầu tiên bước chân đến đây. Sân Quidditch vắng lặng, chỉ có một người, ngồi bên cây chổi quen thuộc.


    - Sao bồ lại ở đây? Cô bước lại gần, ngồi xuống ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của người kia.
    - Còn bồ? Sao dậy sớm quá vậy? Đã một năm rồi, ừ, một năm không được chơi Quidditch, mình nhớ nó lăm.
    - Không sao đâu? Đằng nào chúng ta cũng sẽ có một năm học nữa mà? Harry.


    Người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh biếc đã mang một cái gì đó man mác buồn, khuôn mặt như sụp đi vì thiếu ngủ, hai mắt thâm quầng, và một nụ cười :

    - Ừ, phải còn một năm.

    Harry nói, cố nở một nụ cười, cả đêm qua cậu không ngủ được, mới sáng sớm đã vác cây chổi Tia chớp ra đây. Cậu nhớ cảm giác gió lùa từng sợi tóc, gió thốc vào mặt, xông thẳng vào mũi, như muốn xé toang buồng phổi, cậu nhớ những khi bắt được trái Snitch, cậu sẽ nhớ tất cả, và …

    - Bồ không sao chứ?

    Hermione quay sang, cô không thể không nhận ra người bạn của mình có gì đó không ổn. Tất cả những hành động của Harry nãy giờ cứ như là… , cô không biết Harry có chuyện gì, nhưng cô cảm thấy đó không phải việc đơn giản, và cô cần phải biết, phải biết thì cô mới cho cậu lời khuyên như 7 năm qua đã làm chứ .

    - Không sao đâu. Mình chỉ hơi mệt mỏi thôi.

    Harry lảng đi, tránh cái nhìn của Hermione, không biết từ bao giờ, cậu không thể nói dối trước anh mắt của Herminoe, đôi mắt ấy, như của má Lily, có chăng chỉ khác ở màu mắt mà thôi.

    - Bồ không nói sao? Bồ nghĩ có thể giấu nổi mình sao? Suốt 7 năm ở bên nhau mà mình không biết bồ có vấn đề sao? Bồ nghĩ mình là ai nào?

    Hermione bực mình, cô lại nhớ đến cuộc phiêu lưu vừa qua. Harry luôn muốn giấu cô những khi vết sạo của cậu ấy đau. Và giờ đây, cậu ấy lại muốn giấu cô chuyện gì nữa?

    - Không có chuyện gì thật mà Hermione! Mình chỉ cảm thấy không khỏe và mình cần yên tĩnh một lát.

    Harry tiếp tục lảng tráng câu hỏi của Hermione.

    - Mà bồ đã ăn sáng chưa? Có lẽ giờ này mọi người đã chuẩn bị hết rồi, chúng ta nên về Đại Sảnh Đường thôi.

    - Harry !


    Hermione gọi theo, nhưng Harry đã nhanh chân đi trước, không quay đầu lại. Bỗng dưng Hermione cảm thấy Harry sao mà xa quá, gần ngay trước mắt mà không thể nào với tới, cảm giác này, cô thấy khó chịu quá. Vừa đi cô vừa suy nghĩ, có chuyện gì với Harry nhỉ? Có lẽ nào do cái chết của mọi người mà cậu ấy cảm thấy có lỗi? Cũng có thể, nhưng cái thái độ đó thật không đoán biết được, Harry vốn không giỏi trong Bế quan bí thuật, nhưng tình cảm của cậu ấy, rất khó đoán biết, tựa như việc tìm hiểu xem có bao nhiêu ngọn cỏ trong sân Quidditch vậy.

    - Chị Hermione ! Tiếng gọi của ai đó kéo Hermione ra khỏi dòng suy nghĩ, và nhận ra mình đang ở ngay cửa vào Đại Sảnh Đường.

    Quay lại nhìn, hóa ra là Ginny, cô bé có vẻ đã khóc rất nhiều. Cái chết của Fred đã kéo một đám mây đen che mờ cả gia đình Weasley mấy ngày qua. Việc chiến thắng Voldermont không mang lại niềm vui to lớn cho gia đình họ như những người khác. Nhưng phải công nhận, tuy hai mắt vẫn còn những vết thâm quầng , nhưng vẫn không thể phủ nhận, cô bé rất dễ thương, thảo nào mà Harry thích Ginny đến vậy. A, nhắc tới Harry mới nhớ, cô đưa mắt nhìn quanh, nhưng tuyệt không thấy cái đầu rối bù của Harry đâu cả, cô quay người định đi tìm thì...


    - Chị Hermione, chị có thấy anh Harry đâu không? Cả Ron nữa. Không hiểu hai anh ấy đi đâu mà từ tối hôm qua đến giờ mọi người không thấy đâu cả. Ginny nhìn Hermione, ánh mắt và giọng nói cô bé như sắp khóc đến nơi.
    - Ủa, chị vừa gặp Harry ngoài sân Quidditch mà? Cậu ấy bảo vào ăn sáng trước chị cơ mà? Không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, Hermione cảm thấy thật kỳ lạ. Chắc chắn cậu ta giấu mình chuyện gì rồi, à còn cả Ron nữa chứ.
    - Vậy làm sao đây hả chị? Ba má em đang có chuyện cần hai ảnh.
    - Ừm, bây giờ em qua chỗ mọi người và bào đừng lo gì cả, chị sẽ đi tìm hai tên ngốc đó về đây ngay.


    Nói rồi Hermione chạy vụt đi, cô không biết nên đi đâu trước, tháp Gryffindor, phòng cần thiết, sân Quidditch, hồ Đen, không có ai cả. Cô cuống cả lên. “ Hai tên chết tiệt, hai bồ đâu rồi? Chẳng lẽ tôi lại phải ếm bùa trói toàn thân lên hai bồ mỗi tối trước khi đi ngủ sao? À, phải rồi, chòi của bác Hagrid”. Nghĩ đến đó, cô vội vã chạy ra ngoài lâu đài.

    Trong khi đó bên ngoài khu Rừng cấm, Harry và Ron đang đứng đó. Đưa mắt nhìn lại Hogwarts lần nữa, Harry đưa cây chổi thần cho Ron :


    - Coi như đây là món quà của mình cho bồ. Bồ giữ nó cẩn thận nha.
    - Nhưng đây là quà mà chú Sirius tặng cho bồ. Mình không nhận được đâu.
    - Thôi nào, nếu mình mang nó theo khắp mọi nơi thì nó sẽ chẳng còn được nguyên si nữa đâu. Bồ coi như là giữ hộ mình, dùng nó để chơi Quidditch thay mình.
    - Ừm, vậy bồ vẫn quyết định vậy?
    Ron cố hỏi một lần nữa, mong Harry thay đổi ý kiến.
    - Mình không thể làm khác được rồi, Ron ạ.

    Harry trả lời, mắt vẫn không rời khỏi Hogwarts. Nơi đây là mái nhà thực sự của cậu, phải xa rời khỏi đây thật là một cảm giác khó tả. Và cậu nhìn thấy từ đằng xa, một mái tóc nâu quen thuộc đang chạy đến

    - Mình phải đi rồi, Ron, bảo trọng. Chăm sóc Hermione và Ginny nhé.
    - Cậu nhất định phải quay về.
    - Ừ mình hứa, mình sẽ quay về.


    Harry dứt lời, xoay người, một tiếng bụp nhỏ vang lên, và cậu biến mất vào không trung. Hermione chạy đến, cô đã thấy tất cả, cô không nghe thấy Ron và Harry nói gì cả, nhưng cô chắc chắn, Harry đã độn thổ, Harry đã đi.

    - Ronald Bilius Weasleycô gần như hét lên, gằn từng tiếng một – hai người đang làm cái quái gì vậy? Và Harry, Harry đâu rồi? Tại sao lại để cậu ấy đi? Tại sao? Tại … Những từ cuối cùng thốt ra nhỏ dần rồi Hermione khóc, cô không thể ngăn những giọt nước mắt rời xuống.

    Ron đứng đó, lặng im, cậu nhin Hermione và cậu không biết phải nói thế nào cho Hermione hiểu, cô ấy đang khóc. 7 năm là quá đủ để cậu hiểu, Hermione là một người mạnh mẽ, cô ít khi khóc, và chỉ khóc khi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề , hay lúc buồn vô cùng. Và cho dù trong bất cứ trường hợp nào, nếu không muốn bị cô nàng ếm bùa, thì tốt nhất nên im lặng và chờ cho đến khi cô nàng hết khóc . Nó ngồi xuống bên cạnh Hermione, nó muốn ôm cô ấy, cho cô ấy một bờ vai vững chắc, để cô ấy khóc, để cô hết buồn. Nhưng có cái gì đó mách bảo nó, không nên động chạm đến cô, mọi việc đã quá sức chịu đựng của Hermione rồi, và chắc chắn, một hành động thiếu suy nghĩ của nó sẽ phải chịu hậu quả nặng nề. Nó cứ ngồi đó, bên cạnh Hermione, như biết bao lần đã ở bên cô. Từ lúc nào nhỉ, nó thấy nó cần cô, không giống như một người bạn, nó muốn được bên cô mãi, được chăm sóc cho cô. Nó ghen tỵ với Harry, Harry luôn nhận được sự quan tâm của Hermione, nó biết Harry là người bạn thân nhất của nó, nó biết Harry thiếu thốn thế nào trong khi nó luôn được yêu thương bởi cha mẹ. Giờ đây, nó đã hiểu phần nào cảm giác khi mất đi người thân, và nó thấy Harry thật sự dũng cảm lắm, nó không đủ can đảm đối diện với cái chết của anh Fred, nhưng Harry, Harry cũng bằng tuổi nó, sớm phải chịu những mất mát, rồi lại mang trên vai gánh nặng , đứa bé sống sót, người được chọn, tất cả những mỹ danh hay ho đó, người ta đặt cho Harry, rồi người ta hi vọng Harry sẽ kết thúc thời kì đen tối. Giờ đây, Harry đã trở thành một người anh hùng. Trận chiến mới kết thúc được 1 tuần, vậy mà người ta đã lại dồn cho Harry thêm gánh nặng. “ Cậu Harry, nếu như cậu muốn, cậu có thể trở thành Thần Sáng ngay sau mùa hè này. Vẫn còn nhiều Tử thần thực tử đã bỏ trốn sau cuộc chiến, và chúng tôi cũng hi vọng cậu có thể cùng làm việc với chúng tôi. “ Thế đấy, người ta lại mong muốn người anh hùng của họ tiếp tục chiến đấu, cứ đâm đầu vào những công việc nguy hiểm, có thể giết chết một người mới 17 tuổi như Harry, người ta có phải đã kì vọng quá nhiều không? Và giờ nó đã hiểu, một chút lí do, Harry phải ra đi, ít nhất, cậu sẽ không còn phải đối mặt với những chuyện như thế nữa. Có thể, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn, ít ra là cho đến khi tìm được câu trả lời cho cậu ấy.


    Fox: có một số lỗi sai chính tả thì ta edit lại cho ngươi
    fox_harmony
    fox_harmony
    Tộc trưởng
    Tộc trưởng


    Reputation : 9
    Join date : 29/05/2011
    Tổng số bài gửi : 76

    [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! Empty Re: [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời!

    Bài gửi by fox_harmony Wed Aug 17, 2011 9:41 am

    ta đã edit lỗi chính tả cho ngươi bởi căn bản đọc nó ngứa mắt quá [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 1574981070

    Được rồi, cái chap này hay nhưng chưa rõ là thằng Harry hâm hâm nó đi đâu [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 253468018 Thế nên chap 2 ta hi vọng ngươi sẽ làm thông suốt cái đầu bị cúm tối mù của tau [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 253468018

    Thế thôi. chúc may mắn trong việc post fic và làm ơn sửa lỗi chính tả dùm [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! 253468018

    quên, xin cái tem!

    Sponsored content


    [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời! Empty Re: [Longfic] Bao lâu cho một câu trả lời!

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Thu Nov 21, 2024 7:24 pm